Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

Cảm ơn Mẹ

Thời gian và không gian,
Đã đưa tôi xa mẹ.
Nhưng tình yêu về mẹ,
Vẫn mãi đầy trong tôi.

Những tháng năm Diễn châu đầy kỹ niệm,
Khi đông về lạnh xé nát thịt da,
Hè gió Lào lưỡi le, da khô khốc,
Sao sức người vẫn bền bỉ ngày, đêm?

Nhớ về Mẹ sao nỗi buồn nhiều thế?
Chắc tại đời người vất vả chẳng nghỉ ngơi,
Cố gạn nỗi buồn, tìm niềm vui về Mẹ,
Để người trở thành động lực sống trong con.

Mười lăm năm trước, gia đình mình vất vả,
Mẹ vẫn luôn cười với sáu đứa con thơ,
Mẹ vẫn có Cha con làm gương sáng,
Lo từng bữa ăn, dù cơm trộn với ngô, khoai.

Mười hai năm trước Cha con dù đã mất,
Niềm vui kia dù đã tan theo nước mắt,
Nhưng Mẹ vẫn một mình cố lo trọn cho đàn con,
Rồi Chị lấy chồng, rồi anh lấy vợ,
Rồi con ra trường, rồi em con học hành tốt nên,
Niềm vui của Mẹ Lại một lần thêm sống lại,
Niềm tự hào, niềm vui thấy con ngoan.

Rồi thêm lần nữa, niềm vui kia củng mất,
Sức con người , sao chống lại thiên nhiên,
Bệnh khớp kia, Mẹ không sao chữa được,
Đàn con xa, nhìn mẹ nằm đó suốt hai năm.

Giờ Mẹ có thể đi, có thể vui vẻ trong nhà,
Nhưng từng giờ, phút cơn đau đầu, nhức cổ,
Hành hạ mẹ của con, con chỉ biết nhìn Mẹ khóc,
Rồi mẹ củng vờ như không có,
Mẹ vẫn nói: Vui vì các con nên gia đình.

Giờ chúng con đã lớn,
Nhưng vẫn là trẻ con,
Với những người như Mẹ,
Suốt đời con sẽ cố gắng vì Mẹ thân Yêu.
Bà rịa 23-8-2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét